|
 |
Ghi chép tháng 2/2020
28/2:
Bất
đắc dĩ mà có hai cái trứng gà rừng, chắc đã được gà mẹ ấp chừng một tuần rồi.
Không biết làm sao đành… bất đắc dĩ đem ấp bằng đèn ngủ! Biết là làm cái việc
chẳng hy vọng gì kết quả như mong muốn, nhưng lòng áy náy xót thương hai sinh
linh nhỏ bé trong hai quả trứng bé nhỏ tròn xinh kia, mà lên Google lọ mọ xem
cách ấp trứng gà rừng, rồi lọ mọ mỗi ngày mấy bận loay hoay kiểm tra nhiệt độ, ấp
trứng như một con gà mái vụng về nhất thế giới!!!
Ký
ức tuổi thơ ùa về khi nhớ hồi nhỏ bên hàng xóm bà thiếm có mấy ổ gà trong bồ trấu.
Lũ gà mái cũng có con vụng con thạo, có con đẻ bao nhiêu ấp nở bấy nhiêu, có
con ấp mười lần chỉ vài lần có đàn con loe ngoe mà dẫn đi chiu chít lấy le với
thiên hạ. Mình vẫn nhớ đâu đó có lần nghe ông chú hàng xóm bảo bà thiếm: “Bà
đem cái ổ con mái trắng để hết qua cho con mái xám nó ấp. Cái con trắng đó dòm
cái tướng chưn chòi cổ loi là biết nó chẳng ấp iếc ra gì, ấp chục ổ hư hết
chín!” Mà thiệt, con gà trắng đó tướng thon thon cao lênh nghênh như gà trống, ấp
một buổi đi chơi kiếm ăn một buổi, trời nắng nóng là nó nhảy ra khỏi ổ đi vùi nằm
khểnh mấy bụi chuối. Còn con mái xám ấp rất kiên nhẫn, trong trí nhớ mình còn
hình ảnh nó dùng cái mỏ lùa lùa đảo trứng khi ấp, trời nắng nóng nó đứng nhổm
lên trong ổ, thở há mỏ, khát lắm mới ra kiếm nước uống rồi vô liền, mình mà xớ
rớ lại gần là nó xù lông gừ gừ doạ nạt, biểu đi chỗ khác chơi, coi gì mà coi,
cái con hôi nắng kia! (hahaha…)
Ngẫm
gà mái cũng như những bà mẹ con người, có bà mẹ giỏi, có bà mẹ dở; hên xui cho
lũ trẻ ĐƯỢC hay BỊ sinh ra từ ai. Tuy nhiên, đối với con người, xuất phát điểm
không phải là tất cả, phần lớn đích đến tuỳ thuộc vào cuộc hành trình mà người
lữ khách bản lĩnh sáng suốt lựa chọn và thực hiện.
Huhu…
nhưng hai cái trứng gà này, nó sẽ trở thành hai con gà hay hai quả trứng nướng,
lại tuỳ thuộc vào mình! Ôi… tội lỗi!!!
Hên
xui thôi gà con ơi! Gà chắc cũng có… số phần! Nếu chẳng làm được con gà, tao sẽ
chôn mày xuống gốc hoa hồng, để mày vẫn sẽ được nở ra dưới một hình hài khác, vẫn
sẽ được đón bình minh, nghe đồng loại gáy… ò ó o o…
26/2:
Buổi
sáng đẹp trời, “vũ trang nai nịch” như hai bà cháu siêu nhân, chở thằng cháu
ngoại đi một vòng những con đường đẹp, ngắm núi đồi Bảo Lộc. Đồi dốc trắng xoá
thơm lừng mùi hoa cà phê và những khóm hoa mùa xuân hai bên đường lộng lẫy. Chỉ
chỏ hỏi đáp líu lo, thằng nhỏ ở tuổi bi bô nói liến thoắng mà coi mòi nói không
nhiều bằng bà ngoại nó. Nào là định hướng nghệ thuật, chỉ đạo ngắm cảnh, gán
ghép, tuyên giáo cảm xúc..v.v… cho thế hệ tương lai! Hahaha…
Đang
vui cái tự nhiên ràn rụa nước mắt, nghĩ đến mai mốt nó về, mỗi lần đi qua những
con đường này sẽ ngập tràn nhớ thương… trai trẻ (Hahaha…) Rồi tưởng tượng không
biết bao nhiêu năm nữa, mình chết ngỏm củ tỏi đi rồi, nó có dịp nào đi qua những
con đường này, chợt nhớ lại thuở ấu thơ, có bà ngoại đã từng chở nó rong chơi cổ
tích trong mùa xuân hoa cà phê nở trắng núi đồi... Đừng xe lại lau nước mắt mà
thằng trai trẻ nó có thèm biết, cứ líu lo giơ ngón tay nhỏ xíu chỉ chỏ hỏi linh
tinh cái bà nội nó á!!! Kkk…!
Tự
dưng thấy mình ngu dễ sợ! Hạnh phúc trước mắt thì tận hưởng đi, cứ long tóng đi
nghĩ ngợi chuyện mai sau. Thiệt đúng là “khổ đế”!!! Biết đâu thằng trai trẻ sau
này chở con bồ nó đi hóng mát, nó bảo: Em à, hồi xưa anh có một bà ngoại, bả chở
anh đi ngắm cảnh con đường này, bả là nhà thơ đầu óc lãng… xẹt, bả chỉ đạo anh
cảm xúc lãng mạn này kia, mà thiệt ra đầu óc anh chỉ nghĩ đến mấy món đồ chơi bả
hứa lát nữa ngắm cảnh xong bả mua cho anh, chớ 3 tuổi trẻ ranh biết gì mà ngắm
hoa với núi!... Đời éo le e léo lắm
thay! 
17/2:
Chân
thành khác biệt hay giả dối hoà đồng?
Có
lần, bạn đến chơi, thấy mình lu bu làm vườn, bạn quanh quẩn theo. Bạn gốc dân
thành thị, làm việc văn phòng cao cấp, tay chân chưa bao giờ lấm đất; thấy mình
quơ hốt nhổ cỏ rào rào, bạn cũng cố khẽ khàng nhón nhít làm theo, nhưng mình thấy
rõ là bạn rất ngại, sợ ớn từng bãi phân trùng, con sâu con bọ… Bạn phải gồng
mình cố gắng lắm mới chạm vào đất mà bứt cọng cỏ. Mình cười váng, quát yêu:
“Thôi chị nghỉ cái cho em nhờ, chị rờ rờ, mấy cây cỏ nó nhột, tội nghiệp nó!”.
Hahaha…
Sau
đó mình chân thành nói với bạn: Đừng có cố gắng “hoà nhập” theo kiểu như vậy
chi cho nó mệt! Bạn cứ ngồi chơi, xem mình làm, vì đây là việc mình quen rồi,
còn bạn thì chưa từng biết và cũng không cần biết, bởi bạn có cần phải làm vườn
đâu. Ở đời, ta cứ làm cho thật tốt, hoàn hảo công việc của mình. Không cớ gì phải
biết hết, phải làm được tất cả những nghề của người khác. Bạn cứ ngồi chơi tán
dóc líu lo là mình vui rồi, đâu cần phải cố gắng gồng mình lao vào làm cái việc
mà bạn không thích, chỉ để tỏ ra thân thiết, chia sẻ, hoà đồng với mình. Chúng
ta vẫn chia sẻ hoà đồng mà không cần phải cố cùng làm chung một công việc. Đâu
cứ gì phải nông dân tay lấm chân bùn mới nên người, bạn cứ là trí thức tiểu thư
cho hết cỡ đi! Miễn là bạn đạt đến mức cao nhất, tốt nhất vai trò của bạn.
Hihi… mình không thích cái câu “đồng cam cộng khổ”! Chời ơi, khổ mà còn cộng
làm chi, khổ cả đám thì sướng hơn à?
Cho
nên cứ thoải mái chân thành khác biệt chớ đừng có cố gắng giả dối hoà đồng. Cả
thế gian này giống nhau thì trái đất ngừng quay mất!!!
(Ảnh:
Đến cái bóng của mình còn khác mình! Chưn mình dài thế mà giữa trưa cái chưn
bóng cứ phản chủ! kkk...)
15/2:
Qua
giờ hai việc vu vơ mà cũng làm mình chảy nước mắt!
Hôm
qua lũ con chia sẻ bài viết của bác Tú viết cảm nhận thơ của ba nó viết về
mình, trong đó có câu “…Vợ hiền như chiếc lá me/ Lỡ rơi không tiếng vọng về thì
sao…” (Mấy lão chồng mà công nhận vợ mình hiền thì phải nói là tận cơ bản con vợ
nó hiền thiệt, hiền ngu luôn á!) Mình rơi nước mắt vì chợt thương mình đã có một
thời hiền mong manh như chiếc lá me!!! Giờ thì… lá mâm xôi đầy gai rồi!!!
Hahaha…
Cuộc
đời quăng quật làm sao mà ra nông nỗi, cái lá me xưa giờ thành cái lá mâm xôi
gai đến tận từng gân lá! Bởi vậy giờ mới tập tu. Mà đang tập tu có đứa nào nói:
"Tu mà sao dữ quá vậy" là biết tay ngay: “Tu chớ bộ đần sao mà ai muốn
coi mình là cục đất, muốn nặn tượng ông bà ông vãi gì của nó là nặn!” Hahaha…
(chửi xa sâu đến tận chuỗi ADN! Hahaha…)
“Đời đẩy mình, để mình thấy ngoài sự đẹp má hồng, môi đỏ, tóc xanh;
còn có sự đẹp trong những ả đàn bà tự tại. Các ả làm việc và lao động bằng sức
mạnh của ả, ả làm thế vì đó là việc ả muốn làm. Ả không ỉ i, không chờ đợi và
không mong mỏi vào ai, vì vậy, ả không thất vọng. Các ả, sống cuộc đời ả vì ả
muốn thế, chứ không phải vì ả ước mong để người khác nhìn vào mà khen ả mạnh mẽ,
tài giỏi, vì vậy mà ả an nhiên.
Đời
đẩy mình, để mình thấy rằng, sự đẹp về thể xác thì có thể tàn phai; nhưng sự đẹp
trong lao động và sự dõng mãnh trong nội tâm thì tồn tại mãi.
Một
ả đàn bà đẹp sẽ khiến đàn ông xiêu lòng; nhưng một ả đàn bà tự tại sẽ khiến đàn
ông nể sợ…”
Hahaha…
mình thì chẳng “cho phép” đàn ông nào nể sợ mình, bởi chỉ cần con sóc hằng ngày
trên cây cạnh nhà hay trèo vô cắn phá đồ đạc của mình, nó mà biết nể sợ mình,
thì còn có ích cho mình hơn! Kkk…
Haha…
Thương đứa cháu, “gai” của nó còn mỏng lắm, mới chỉ vươn ra để cảnh báo như cái
gai xương rồng thôi, ai nhìn cũng thấy, chớ còn ẩn mình xanh mướt mà vi diệu
khó lường như cái gai lá mâm xôi, thì phải lăn lóc với đời, tiếp xúc với nhiều
dạng người chục vài năm nữa con ơi!
Mà
túm lại, giá như đời nương tay chút, thì những gót chân mềm đâu phải đạp lên cứng
rắn để:
“…Gồng mình ta quyết ra đi
Giẫm vào cứng rắn đôi khi khóc
ròng…!!!”
11/2:
Chiều
nay hoa rụng đầy sân
Có
một người khách dừng chân quán này
Nhặt
hoa cầm mãi trên tay
Vu
vơ nhớ gió của ngày hôm qua…
***
() ***
Hoa
này rụng xuống hôm qua
Hôm
qua gió đã làm hoa rụng rồi
Lang
thang góc nhỏ ai ngồi
Nhặt
hoa thấy một góc trời gió qua…
(Bảo Lộc mùa hoa kèn hồng)
11/2:
Lâu
la, la lâu!
Mình
gọi đùa vui chúng là lũ lâu la – mấy nhóc tình nguyện viên luôn có mặt góp sức
hỗ trợ cho mình trong những hoạt động cộng đồng, công việc thiện nguyện…
Mỗi
đứa một nghề nghiệp, công việc khác nhau, nhưng khi gom lại “dưới trướng” của
mình thì chúng buộc phải làm tất cả mọi việc cực nhọc, vất vả mà có thể chúng
chưa từng làm! Do vậy, sự vụng về lóng ngóng của chúng khiến mình thường phải
nói câu: “Bọn lâu la này, sao cứ để tao la lâu quá vậy!”. Nhờ bị la lâu mà
chúng luôn là những đứa trẻ mà mình yêu thương như con cháu họ hàng ruột thịt!
Đêm
rằm tháng Giêng, không quản ngại mùa đang có dịch bệnh, cả đám kéo lên vườn thiền
làm “đêm thơ Nguyên tiêu” cho mình vui. Hahaha… mà quả là quá vui luôn với những
màn thông minh của chúng trong trò chơi "miêu tả diễn đạt” khiến mình ngưỡng
mộ, phục chúng sát đất! Không hiểu sao chúng “siêu trí tuệ” đến vậy!!! Hahaha…
Chiều
qua, dẫn đám ở lì lại Vườn thiền đi ăn mì cay, uống trà sữa, chạy xe khám phá
những con dốc núi đồi, dạo thành phố Bảo Lộc trong đêm, nghe chúng nói cười đùa
nhộn những niềm vui tuổi trẻ… Lòng bỗng bâng khuâng nghĩ về những ngày tháng
sau này của chúng…
Lâu
la ơi! Cuộc đời phía trước tụi con còn dài lắm! Cầu mong cho các con trên đường
đời xa thẳm, sẽ được nhiều hạnh phúc an vui như các con xứng đáng được như thế.
Haha…
còn đây là bài thơ “đỉnh” nhứt đêm thơ, đọc xong khiến cả bọn phải hơ đầu vào đống
lửa lâu lâu mới hiểu…
Ai cũng là một đám mây
Nhẹ trong giọt nước hồ đầy lên
cao
Bầu trời nhiều góc giống nhau
Càng cao lại thấy nhiều sao
trên đầu.
Cuộc sống đầy những sắc màu
Mây riêng mình trắng hoà màu
trời trong
Chiều êm mây ngả vào lòng
Mặt trời rải nắng thêm hồng
lên mây.
Trôi êm qua những tháng ngày
Yêu sao được kiếp làm mây trên
trời.
Bay qua nhiều chỗ mọi nơi
Nhưng mây đâu chỉ suốt đời trắng
tinh
Xám đen mang nước chuyển mình
Làm mưa cho cỏ rung rinh xanh
mềm.
(tác
giả: Hải Tú)
Ảnh:
Vườn thiền đêm rằm tháng Giêng. 
7/2:
Bạn
than mất hết niềm tin vào cuộc đời, vì lần lượt ngay đến người thân nhất cũng
không còn làm bạn tin được nữa! Giờ trên đời này bạn chỉ còn tin mỗi bản thân bạn
mà thôi! Mình cười kha khả: Vậy là bạn sẽ còn tiếp tục mất nốt niềm tin còn lại
vì đã dại dột tin vào chính bản thân bạn! Bạn cự:
-
Tào lao mày! Mình phải tin vào chính bản thân mình chớ!
Mình
bảo:
-
Hãy thiệt sự công tâm khách quan nhìn lại cả quảng đời đã qua của bạn, bạn có
thấy mình đã từng nhiều lúc rất tào lao, tầm bậy, sai lầm..v.v… và v.v… không?
Đã có những lúc nào bạn phải thốt lên: “Ôi trời, sao tui khùng quá”, “Sao tui tệ
vậy…” không? Và chắc chắn một điều bạn đã từng có những hành xử mà nếu cho thời
gian quay ngược lại, bạn sẽ không làm như vậy. Hôm nay bạn nghĩ vầy, ngày mai bạn
có thể sẽ nghĩ khác. Bạn thay đổi theo từng cấp độ nhận thức, hoàn cảnh, thời
gian. Chính bạn cũng không thể bất biến, y khuôn vậy mãi để cho bạn đóng đinh
cái niềm tin vào bạn được. Sáng nay ta vui, chiều tự dưng ông bà ông vãi gì nhập,
cái bất chợt buồn! Tin sao nổi! Hahaha…
-
Vậy mày kêu tin vào cái gì trên đời này?
-
Ủa, mà sao bạn cứ nằng nặc đòi đời phải có cái để bạn tin? Niềm tin có phải khí
o-xy đâu mà thiếu cái là chết tươi?! Nhiều người bảo sống mà không có niềm tin
vào một điều gì đó, một ai đó thì không thể sống được! Mình nghĩ, chỉ có một niềm
tin mà nếu không có thì ta sẽ khó sống, đó là tin vào sự VÔ THƯỜNG (mọi sự vật
đều không thường hằng; luôn thay đổi). Chớ còn tất cả các thứ niềm tin khác,
không có, ta vẫn sống tèn tèn. Một khi ta đã tin vào lẽ vô thường rồi thì tất cả
các niềm tin khác đều được “bảo hành”, niềm tin nào bị hư thì sẽ dần dần được sửa,
niềm tin nào bị mất thì sẽ từ từ kiếm lại. Hahaha…
Bạn
trở lại lí lắc như nhỏ bạn hồn nhiên xưa:
-
Ê, vậy đời mày có tin vào thằng nào hông?
-
Có, tin một.. “thằng”! (mô Phật, xin thứ tội, từ ngữ chỉ là ngôn ngữ qui định của
loài người)
-
Thằng nào? Nói thiệt nghe!
-
Đó là ông Phật Thích Ca. Tin ổng vì ổng đã Niết Bàn rồi, không có trở lại cõi
này để sửa lại những lời ổng nói được nữa. Nên những lời ổng nói đã là chân
pháp rồi, không có gì thay đổi nữa. Chỉ tin ổng thôi.
Thật
vậy! Trên đời mình chỉ tin một điều và một người. Một điều là: SỰ VẬT VÔ THƯỜNG,
và một người là ĐỨC PHẬT. Còn ngay cả bản thân mình à? Còn phia nhé! Khi mà
mình có thể tin được vào mình là lúc mình không còn hỉ nộ ái ố cái giống gì nữa
trên đời, chớ còn ngồi bẹp hóng sự đời như vầy thì đừng có mà phung phí niềm
tin.
Tin
hay không tuỳ bạn! Có tin có chịu! Hahaha…
Các bài nhật ký khác:
|
22.08.2020 13:46 |
|
22.08.2020 13:37 |
|
22.08.2020 13:25 |
|
22.08.2020 11:18 |
|
21.08.2020 18:02 |
|
15.01.2020 15:05 |
|
15.01.2020 15:02 |
|
15.01.2020 14:57 |
|
15.01.2020 14:51 |
|
12.10.2019 13:23 |
|
12.10.2019 11:55 |
|
12.10.2019 11:37 |
|
10.06.2019 19:50 |
|
10.06.2019 19:47 |
|
04.04.2019 18:55 |
|
|
 |
 |
|