Lời nói chánh ngữ và ái ngữ thì ít hao năng lượng và thoải mái nhất. . . . Hành động “Vô tác” thì nhàn hạ ung dung, thoải mái nhất!Tâm luôn đồng cảm với mọi người mọi vật và phi đấu tranh là tâm thoải mái nhất, an nhàn nhất! . . .
Trong khi chờ tiền tới (không biết bao giờ tới!) ta đang khổ, đang giận, đang buồn vì những điều do chính ta tạo ra, không ai khác! Nhưng nếu biết an trú trong hiện tại, ta có thể, vừa cắp rổ ra vườn hái rau, vừa hát “Vườn rau, vườn rau xanh ngắt một mầu. Có bà, có bà mẹ quê nương náu ....” (*)
...mỗi tối, trước khi đi ngủ, chúng ta thử nhớ lại trong ngày, xem có phút giây nào ta mang Tâm Bình Thường không? Nếu có, dù chỉ ngắn ngủi, ta hãy thả vào hồ-tâm một mầm sen. Rồi cũng chính ta sẽ lặng lẽ ngắm hồ, xem có đóa sen nào nhô lên không? Bạn muốn thấy hồ-tâm mình thơm ngát hương sen hay chờ mãi chỉ có bùn lầy nước đọng?